Dài 92 chương, nội dung cũng là gái gọi hoàn lương, gặp được chân tình, nữ chính trong truyện này cũng làm gái nhưng không phải là loại gái đứng đường chào khách như Ngô Quế Lan bên Nhật ký gái gọi , cô này là dạng “gà” của hộp đêm, một hình thức kinh doanh mại dâm đội lốt địa điểm ăn chơi, “nhân viên” là tiếp viên và vũ nữ. Nói chung thì hình thức “hành nghề” của Hứa Huệ Chanh có vẻ cao cấp hơn một chút, chịu sự quản lý của “má mì” và các “đại ca”, đỡ nghèo hơn dân đánh lẻ nhưng mất tự do hơn rất nhiều, đi đâu làm gì cũng có người giám sát, tháng phải chạy doanh số, không hoàn thành thì bị xử theo luật giang hồ, chưa kể bị ràng buộc từ nợ nần mà có khi làm cả đời không trả đủ.
Truyện khá dài nhưng vẫn đủ hấp dẫn, bởi vì dài nên triển khai tình tiết và các thay đổi tâm lý từ từ và ổn định, có cua cũng không gắt tới mức văng ra lề đường. Phần đầu hơi bị hồi hộp nhờ mấy màn chơi ngông của đám nam chính, càng về cuối càng sủng ngọt ê cả hàm.
Hình tượng nam chính ở đầu truyện thật sự không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả, muốn so sánh trực quan thì giống như là một con rắn, lớp da trơn bóng đẹp đẽ, đầy nọc độc, săn mồi tàn nhẫn, nuốt chửng cả những kẻ to lớn hơn mình. Một quý công tử cùng với một đám cậu ấm ăn chơi hoang đàng, ngang tàng bất trị, phá gia chi tử, đầu óc bệnh hoạn, có vẻ khó mà tưởng tượng ra làm thế nào mà sau này anh ấy sủng vợ thế nào. Nhưng thái độ của Chung Định đối với Hứa Huệ Chanh mỗi lần gặp mặt lại có chuyển biến dù khá là nhỏ, chứ không chỉ thay đổi từ lúc rơi cáp treo trên núi. Để ý từ lúc Hứa Huệ Chanh…nôn vào người ông ấy trong nhà vệ sinh là đã khác rồi, đó mới là lần đầu anh ta phá lệ giang tay cứu vớt cô, và nếu đọc về sau cũng mới biết là từ lúc tưởng như định tông chết cô thì anh ta cũng không có ý giết người, càng biết nhiều về anh ta càng thấy được nhiều thứ hơn là sự tàn ác, một kẻ phóng túng vì quá cô đơn, anh ta tìm kiếm niềm vui và sự kích thích từ những hành vi nguy hiểm, nhưng vẫn có giới hạn là tính mạng con người, vậy nên anh ta cũng không hẳn là hết thuốc chữa.
Lần lưu lạc trong hang Âm-Dương đó là sự kiện quan trọng nhất kéo hai người này gần nhau hơn, có cả truyền thuyết tình yêu cổ điển nữa chứ, thấy đoạn này old but gold, cùng nhau trải qua hoạn nạn rồi nảy sinh tình cảm là không mới, nhưng chưa bao giờ lỗi thời, và luôn luôn hợp lý.
Sau này cũng phải một vài chuyện khác mới đến lúc xác định quan hệ yêu đương, nhưng khi anh chị đã bên nhau rồi thì diễn biến vẫn giữ được sự lôi cuốn, không bị cái tình trạng sủng quá chán ốm như một số truyện khác, lý do chính là tác giả cũng tạo cho độc giả nhiều vấn đề để quan tâm, như là sự thật về Kiều Diên, tiếp theo là mối quan hệ với Chung gia, hôn nhân của Chung Định, rồi hai người sẽ phải vượt qua rào cản hay điều tiếng của xã hội như thế nào để đến được với nhau… Tóm lại bố cục như vậy là rất vừa vặn.
Muốn bốc đúng thuốc thì phải bắt đúng bệnh, nữ chính đi vào lòng nam chính ở sự ngây thơ và lòng tốt, đúng thứ nam chính đang thiếu.
Nhưng cộng cũng là trừ, đoạn đấu đá của gia tộc xử lý qua loa lấy lệ ghê, nam chính hơi bị giống siêu nhân, trời sập xuống cũng không sợ, một mình cân cả họ nhà Chung, nhưng mà đây là ngôn tình mà, chịu thôi. Tác giả không thể viết cảnh hai anh chị mang bán dần đống xe sang để mua thịt ăn, mà làm thế thì còn gì là Chung Định uy phong phách lối :))))
Mình cũng khá thích phần nói về quá khứ của Hứa Huệ Chanh, và thích nhất là tư tưởng của Chung Định, cực kỳ tiến bộ và văn minh, Chung Định phân tích về khái niệm “trinh tiết” thật sự rất đã, không ai có tư cách nói đối phương “sạch” hay là “bẩn”, cái màng trinh không đại diện cho phẩm giá của người phụ nữ, thay vào đó, nam giới cũng không có quyền gì khi mình không còn trinh nhưng lại đòi hỏi và phán xét – đối với họ, cả hai đều là “mối tình đầu”, đều là lần đầu dành cho nhau, là tình dục thăng hoa từ tình yêu chân thành chứ không phải là bị ép buộc, hay thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Và mặc kệ trước đây từng có bao nhiêu người, khi ở bên nhau họ chung thủy với đối phương, như vậy là đủ.
Có gì đáng để chê nữa, vỗ bàn cho anh 10 điểm ngay và luôn !
Nói thêm, mình cũng không thích cái chữ “sạch” với “bẩn” dùng trong giới ngôn, mình cực kỳ hạn chế dùng chúng vì cảm thấy nó đại diện cho một thứ tư tưởng lạc hậu cổ hủ đến đáng thương, dù một số bạn dùng nó không cố ý, nhưng cũng là một dạng tư tưởng tiêm nhiễm từ vô thức. Không thiếu những cmt trên các trang truyện chê nữ chính “bẩn” nên không thích. Nói chung là quan điểm này không biết là giới hạn trong truyện hay biến thành thực, nếu là thật thì rất đáng buồn. Mình chỉ muốn nói là đọc ngôn nhưng cũng cần chắt lọc cái ta tiếp thu, cái gì tốt hẵng học, còn mình thấy nhiều tác giả Trung có những tư tưởng rất là cực đoan, khi thì kỳ thị đồng tính, bất bình đẳng giới, Trung Hoa thượng đẳng, tuyên truyền sai sự thật lịch sử của dân tộc khác… Đọc thì cũng cần tỉnh táo, phân biệt thực với ảo, đúng với sai.
Một chi tiết nhỏ, nhưng tớ khoái coi đánh lộn nên thích soi mói, đoạn đánh nhau của Chung Định, tả thấy ghê tưởng thiện chiến ngầu lòi ra làm sao, ai dè ổng toàn…chơi có vũ khí. Trời ơi là trời, tác giả à bà cần coi phim võ thuật nhiều hơn, chứ tay không với dao hay súng nó không công bằng gì cả, thắng không vẻ vang gì hết, chơi vậy chơi mình đi ai chơi lại =_=