Anh say! Anh đã không thể nhớ rằng anh đã say bao nhiêu ngày nay rồi nữa. Anh đã hụt hẫng, tuyệt vọng, bế tắc… Anh tìm đến rượu, anh uống, anh say rồi anh khóc, rồi anh lại tiếp tục uống. Uống cho quên đi, uống cho ngừng nhớ, uống để được gặp cô trong cơn mê man dài liên tu bất tận . Mọi thứ đến với anh thật bất ngờ kể từ giây phút ấy….. Anh là một chàng trai quê Thái Bình, lên Hà Nội theo học đại học với giấc mơ đổi đời như bao lớp người đi trước. Với ngoại hình cao ráo, khuôn mặt nam tính, thu hút cùng sự năng động, thông minh, hài hước. Không khó để anh lọt vào mắt xanh của cô – Hot girl nổi tiếng của trường đại học mà anh đang theo học. Chuyện tình của anh và cô bắt đầu từ một buổi chiều mưa tầm tã, khi cả 2 đang trú mưa dưới mái hiên của sảnh hội trường lớn. Cô bắt chuyện với anh, và anh đã bị thu hút ngay từ lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt trong vắt và thật đẹp. Đẹp như mặt hồ lặng gió giữa mùa thu vậy. Rồi hai người trao đổi thông tin cá nhân cho nhau, họ nói chuyện với tần suất nhiều hơn, chia sẻ cho nhau nhiều hơn về cuộc sống của bản thân. Và họ yêu nhau. Một tình yêu thật đẹp, thật mãnh liệt vì đây là lần đầu yêu của cả hai. Anh hứa, sẽ cố gắng học tập thật tốt, thật cố gắng để sau này ra trường có công việc tốt, để có thể lo cho cô, cùng nhau xây dựng một gia đình. Nhỏ bé thôi nhưng đầy hạnh phúc và ấm ấp. Đấy, họ đã cùng nhau mơ một giấc mơ thật đẹp. Ra trường, anh được nhận ngay vào một công ty xây dựng có tiếng. Anh là kĩ sư nên chạy theo công trình suốt, có khi vài tháng hai người mới gặp nhau. Lúc đầu, những nhớ nhung cứ tràn đầy trong tâm trí cả hai. Anh nhớ cô, và cô cũng vậy. Nhưng họ chỉ có thể nhắn gửi những nhớ nhung, yêu thương ấy qua những dòng tin nhắn và cuộc gọi. Nhưng một thời gian sau, những tin nhắn yêu thương, quan tâm nhau dần dần thưa thớt đi, với lí do: Anh bận đi công trình. Cô bận với công việc mới. Có khi hai ba ngày mới gọi cho nhau một cuộc. Lúc này, anh lờ mờ nhận ra rằng hình như khoảng cách giữa anh và cô đã xa dần. Một lần, anh cùng vài anh bạn trong cơ quan vừa nhận được một gói thầu lớn. Mấy anh em bèn kéo nhau ra nhà hàng quen thuộc để liên hoan cho sự kiện này. Đang cười nói vui vẻ thì anh như chết lặng: trước mắt anh là cô đang ngồi cạnh một người đàn ông có vẻ hơn anh vài tuổi, ăn mặc sang trọng đang ngồi tươi cười cùng cô và cả hai trao cho nhau những cử chỉ âu yếm trước những khuôn mặt đang cười tươi và nhìn cô đầy ẩn ý của những người xung quanh. Anh đứng im và bất giác nở một nụ cười gượng trên môi. Anh nghĩ, có lẽ cô đang đi ăn cùng đồng nghiệp. Có lẽ, do thời gian gần đây hai người bận rộn công việc, xa cách nhau nên anh mới có ý nghĩ không tin tưởng cô. Có lẽ và có lẽ,…. Anh lao vào cuộc nhậu cùng các anh em, anh cố gắng bao biện trí óc bằng những lí do mà bản thân tự nghĩ ra. Anh uống, uống rất nhiều, đến nỗi những anh bạn của anh phải tròn mắt ngạc nhiên. Bởi có bao giờ anh uống nhiều như thế đâu. Rồi anh về nhà lúc nào, anh cũng không biết nữa. Anh tỉnh dậy thì đã thấy cô đang nằm bên cạnh, ngủ ngon như một chú mèo con. Anh bất chợt muốn hôn vào đôi mắt kia, đôi mắt khiến anh như si mê, như điên dại khi nghĩ đến. Nhưng anh kìm lại vì không muốn cô thức giấc. Anh đi ra ngoài tìm nước bởi lúc này anh đang rất khát. Đang lần mò trong phòng bếp, bỗng anh thấy điện thoại rung lên trên mặt bàn. Anh hé rộng đôi mắt và nhìn, hóa ra đó là điện thoại cô. Anh tò mò không biết ai còn gọi cho cô lúc này vì đã là 3h sáng. Anh cầm chiếc điện thoại lên và mở khóa. Mật khẩu cô vãn không đổi, vẫn là ngày sinh của 2 đứa. Anh mỉm cười vì chợt thấy lòng ấm lại. Nhưng chợt anh như chết lặng, 28 cuộc gọi và 12 tin nhắn đều từ một người tên là: Anh yêu. Đầu óc anh quay cuồng, anh bấm vào các tin nhắn thì thấy những dòng hỏi han lo lắng của người đàn ông kia gửi cho cô. Anh ta gửi rất nhiều, có lẽ là lo chô cô thật. Anh hít một hơi thật sâu rồi kéo lên, mắt và tay anh cùng dừng lại ở một dòng tin nhắn: Em cũng nhớ anh nhiều lắm. Không gian xung quanh anh như chết lặng, anh cảm thấy trống rỗng, anh thấy người mình như mất hết sức lực, anh còn cảm tưởng tim mình ngừng đập lúc đó. Anh không biết mình sẽ phải làm gì lúc này. Lao vào trong phòng lôi cô dậy và hét vào mặt cô rằng hãy giải thích cho anh điều này là thế nào? Không, anh đã không làm vậy. Anh đặt điện thoại xuống bàn, quên cả cơn khát anh nhẹ nhàng cầm chiêc áo khoác mỏng và bước ra ngoài. Đêm Hà Nội yên bình quá, khác hẳn với sự đông đúc, ồn ào, chật chội thường ngày. Anh thấy bí bách trong người quá, như là muốn nổ tung ra vậy. Anh muốn đi lang thang đâu đó, đâu cũng được, vì anh sợ sự im lặng trong căn nhà kia. Anh sợ bản thân luôn suy nghĩ về những dòng tin nhắn đó, sợ sự tò mò đang dâng trào, sợ sự tức giận vì ghen tuông đang bị nén lại trong người. Nó chỉ trực bộc phát ra thôi. Anh không biết mình sẽ đi đâu nên cứ đi chầm chậm, qua hết phố này đến con phố khác. Rồi bỗng nhiên anh thấy đói và khát, bởi buổi trưa đi nhậu anh chỉ có uống chứ nào ăn được gì đâu. Bất chợt anh thấy một quán ăn nhỏ ven đường, anh tạt vào mà không do dự. Người chủ quán là một cụ ông đã già đang lom khom bê từng cái bàn và ghế nhỏ xếp lại. Có lẽ ông đang định dọn hàng. Anh tắt máy xuống xe và cất tiếng hỏi: – Ông ơi ông còn bán hay dọn hàng rồi hả ông? Người chủ quán quay ra và nheo mắt lên nhìn anh. Ông đáp: – Tôi đang định dọn hàng, nhưng nếu cậu đói thì trong nhà chỉ còn cháo lòng thôi. Nếu cậu muốn ăn thì tôi dọn ra cho. Anh vui mừng và gật đầu ngay. Thế là anh ngồi vào cái bàn nhỏ được kê sát vỉa hè cùng một cái ghế gỗ đã cũ kĩ. Mùi thơm của cháo bốc lên làm anh thấy đói cồn cào. Một lát sau ông cụ bưng bát cháo nóng hổi, còn bốc khói nghi ngút ra cho anh. Vừa ăn miếng đầu tiên, anh đã tròn mắt ngạc nhiên và thốt lên: – Ông ơi cháo ông nấu kiểu gì mà ngon thế? Lần đầu tiên cháu được ăn bát cháo ngon như này đấy. Anh cười rồi cúi xuống ăn tiếp. Ông cũng cười, nụ cười thật tươi với hàm răng đã úa màu và rụng vài cái rồi. Ông cười cười rồi nói: – Đấy là món cháo mà bà nhà hay nấu cho ông ăn đấy. Giờ già cả chả làm được gì nên ông dọn cái quán ra đây để bán cho vui. Ông nghĩ đây là món cháo được nấu bằng sự yêu thương và tận tình của bà, nên ông cũng muốn mang hương vị đó cho nhiều người hơn. Anh quay lên nhìn ông và nói: – Ồ, chuyện cả ông bà thật đáng ngưỡng mộ. Thế bà đâu rồi hả ông? Ông đưa đôi mắt ra xa và nói: – Bà đang ở xa lắm cháu ạ. Nhưng ông luôn nấu món cháo này mỗi ngày, để cả nhận rằng bà đang ở đây, đang nấu cháo cho ông ăn. Điều đó làm ông thấy vui và hạnh phúc hơn bất cứ điều gì cháu ạ. Anh chợt im lặng và đặt chiếc thìa xuống. Anh bỗng không muốn ăn nữa. Anh đưa đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mắt rồi thở dài. Anh chợt nghĩ, mỗi con người đang hiện diện trên trái đất này, không phân biệt già trẻ gái trai, người da trắng hay da màu, họ luôn có một nhu cầu chung, nhu cầu cao nhất của mỗi con người: đó là sự hạnh phúc. Như ông lão bán hàng, niềm hạnh phúc của ông là tình yêu với người vợ đã đi xa. Điều đó làm lên sức mạnh đáng kinh ngạc. Chỉ cần có niềm tin vào tình yêu thì hạnh phúc sẽ luôn bên ta. Anh nghĩ lại, liệu rằng anh có còn tin vào tình yêu của cô không? Nếu cô không còn yêu anh nữa, tại sao còn đưa anh về, còn lo cho anh? Mà cũng thật lạ, nếu cô đi với người mà anh đang nghĩ là kẻ thứ 3 chen chân vào chuyện tình của anh và cô, thì tại sao lại đưa anh về trước mặt hắn? Lúc đó, chẳng phải anh và cô đang ngồi cũng một nhà hàng và cô đang vui vẻ bên người kia sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Đang mải mê suy nghi, bỗng anh bị câu hỏi của ông chủ quán cất đứt mạch suy nghĩ.Ông hỏi anh: – Thế cháu sao đêm hôm muộn thế còn đi ra đường ìm quá ăn hả? Có phải đi về muộn bị vợ không cho vào không? Anh cười cười không nói gì, nghe cái từ vợ anh bỗng thấy bồi hồi trong lòng quá. Người con gái anh đã thầm coi là vợ từ lâu đang nằm ở nhà anh kia, còn anh thì lại lang thang ra đường một mình. Ông chủ quán lại cất giọng chậm chậm nói: – Đàn bà họ là thế cháu à, kể cả khi họ giận đến mức không muốn nhìn mặt cháu nữa, thì họ vẫn luôn lo lắng và yêu thương cháu vô điều kiện. Không cho cháu vào nhà thế thôi, chứ giờ chắc đang nằm nhà lo lắng lắm đấy. Trong tình yêu, phải luôn có sự nhún nhường, thấu hiểu người kia và bao dung lẫn nhau thì hạnh phúc mới trọn vẹn. Như ông bà, lúc bà đi mất chỉ còn lại ông trên đời, ông mới thấu hiểu thật sự rằng điều ông sợ nhất là gì. Cháu có biết không? Đó là tất cả nỗi sợ hãi mà cháu trải qua, chỉ có nỗi lo mất đi người mình yêu thương là đáng sợ nhất. Khi đã mất đi rồi, sẽ chẳng còn điều gì là quan trọng nữa đâu cháu à. Ông lão lại đưa mắt nhìn ra xa. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn vàng vọt, anh thấy ông như một vị tiên, đang dẫn đường chỉ lối cho anh vậy. Đúng, anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà, anh phải tin vào cô, tin vào tình yêu của cô dành cho anh chứ. Mọi chuyện từ từ anh sẽ tìm hiểu. Còn điều anh mong muốn nhất bây giờ là được nhìn thấy cô, chỉ thế mà thôi. Anh vội đứng lên và chào ông chủ quán với một lời cảm ơn và hẹn sẽ quay lại. Anh phóng như bay về nhà, trong lòng dâng lên cảm giác vui vui , nhẹ nhàng như vừa đẩy được tảng đá nặng nề đè lên ngực vậy. Anh mở cửa nhẹ nhàng bước vào phòng vì sợ cô thức giấc. Anh đến bên giường và ngồi xuống rất khẽ. Anh ngồi lặng im nhìn cô, anh không biết tại sao anh lại làm vậy. Nhưng anh muốn nhìn thấy cô lúc này, bởi vì trái tim anh nói rằng: anh đang sợ mất cô hơn bất cứ điều gì. Sáng hôm sau, anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và mua một ít đồ cá nhân cho cô, bởi cả hai không ở cùng nhà. Anh nấu xong thì cũng là lúc cô dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh nhìn cô mỉm cười, cả hai cùng nhau ăn sáng và vui vẻ như chưa từng có chuyện đêm qua xảy ra. Hôm nay anh quyết định xin nghỉ, anh muốn đưa cô đi chơi. Anh cũng chẳng thể nhớ ngày cuối cùng anh đưa cô đi chơi là bao giờ nữa. Hôm nay cô thật xinh đẹp, tuy khuôn mặt có vẻ sắc sảo hơn lúc trước, nhưng anh vẫn thấy cô đáng yêu nhí nhảnh như ngày nào vậy. Anh đưa cô đi đến từng con phố, từng nơi ngày xưa cả hai cùng hẹn hò. Hôm nay cô có vẻ vui lắm, cô ôm anh chặt hơn, thì thầm vào tai anh nhiều câu yêu thương hơn. Cô nói thời gian qua đã rất buồn, cô đã muốn đến bên anh và kể hết cho anh nghe những điều ấm ức, những buồn tủi trong lòng nhưng cả hai đều không có thời gian. Lúc cô muốn gọi cho anh thì anh lại bận. Anh cảm thấy bản thân thật có lỗi. Nhưng anh thấy vui lắm, vì có lẽ đó chính là lí do mà cô dễ dãi với sự tiếp cận của những người đàn ông khác, rằng cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Anh tự nhủ với lòng sẽ dành nhiều thời gian cho cô hơn nữa, sẽ yêu thương và quan tâm cô nhiều hơn. Anh phải cố gắng thật nhiều để nhanh chóng cho cô một mái ấm gia đình hạnh phúc. Sau cái ngày hôm đó, quả thật anh đã dành nhiều thời gian cho cô hơn. Quan tâm và lắng nghe những gì cô chia sẻ nhiều hơn. Anh đang cảm tưởng khoảng cách của cả hai đang dần xích lại. Cô cũng tỏ ra yêu anh hơn, cả hai thường xuyên gặp nhau, cùng đi chơi, cùng ăn uống, cùng trò chuyện. Họ giống như một đôi vợ chồng trẻ vậy, thiếu một điều là trên giấy tờ và được cả hai gia đình công nhận thôi. Đúng rồi, anh chợt nghĩ đến hai từ ” Vợ, chồng “. Tại sao anh lại không biến điều đó thành sự thật. Cả hai đã có công việc ổn định, cũng đến tuổi ” trai dựng vợ, gái gả chồng” rồi mà. Chỉ nghĩ vậy, anh quyết định một kế hoạch cầu hôn. Anh phải biến cô thành vợ mình, thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Anh tất bật chuẩn bị mọi thứ trong im lặng… Anh vẫn còn nhớ sáng hôm đó. Đó là một buổi sáng đẹp trời, không khí se lạnh của mùa thu đưa mùi hoa sữa thoang thoảng từ ban công vào khiến anh thấy thật dễ chịu. Anh dậy sớm hơn mọi ngày. Anh lựa chọn cho mình một bộ quần áo thật đẹp và lịch lãm mà anh đã phải mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Trên đường đi anh mua một bó hoa thật đẹp và đi đến điểm hẹn mà anh đã hẹn cô từ tối hôm trước. Kế hoạch của anh đơn giản lắm, chỉ là cầm một bó hoa thật đẹp, đứng đợi cô ở gốc cây nơi lần đầu hai người hẹn hò nhau trong công viên. Anh sẽ quỳ xuống chân cô và đưa chiếc nhẫn đính hôn ra cùng một lời nói thật giản dị: Em hãy đồng ý làm vợ anh nhé? Nghĩ đến nét mặt ngạc nhiên, hạnh phúc của cô lúc đó, anh thấy mình tràn trề năng lượng, anh muốn hét lên thật to rằng hôm nay anh sẽ là người hạnh phúc nhất. Anh đến rất sớm cho nên công viên vẫn còn chưa đông. Vài đôi vợ chồng đã già bước đi bên nhau, khuôn mặt rạng ngời và cùng nhau trò chuyện. Anh nhìn họ và niềm hạnh phúc lại dâng trào thêm. Sau này, anh và cô cũng thế. Cũng có những đứa con xinh đẹp, họ sẽ nuôi chúng lớn khôn. Anh và cô cũng già đi, rồi họ sẽ lại cùng nhau sánh bước, cùng nhau trò chuyện vui vẻ như những đôi vợ chồng già kia. Anh ngước lên trời, hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái không khí của ngày trọng đại này. Chỉ còn 30p nữa thôi, sẽ đến giờ anh hẹn cô. Anh nôn nóng nhìn đồng hồ và chờ đợi. Nhưng 30p trôi qua, rồi 1 tiếng cô vẫn chưa đến. Anh đã bắt đầu thấy nôn nóng trong lòng, nhưng anh dằn lòng lại và nghĩ chắc cô có lí do gì đó nên đến muộn. Anh tiếp tục đợi. Nhưng 2 tiếng, rồi 3 tiếng anh không thấy cô đến. Anh bắt đầu suy nghĩ, rõ ràng đêm qua sau một quãng thời gian nói chuyện khá lâu, anh đã chủ động hẹn gặp cô sáng nay. Anh còn nhấn mạnh anh muốn nói với cô một chuyện quan trọng, rất quan trọng với cả hai. Cô cười thật tươi và đồng ý ngay. Nhưng đã lâu quá, mà chưa thấy cô đến. Một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có. Anh chợt thấy lo lắng. Hay cô xảy ra chuyện gì? Nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra và bấm số, nhưng liên tục là giọng nói quen thuộc: Thuê bao quý khách vừa gọi…. “. Thời gian cứ trôi, sự lo lắng của anh càng dâng cao. Anh vất bó hoa lại, chạy ra lấy xe và đi ngay đến nhà cô. Anh muốn biết bây giờ cô đang ở đâu, đang làm gì, cô có bị làm sao không. Anh mải nghĩ đến nỗi vượt cả đèn đỏ, và rồi ” RẦM “. Anh thấy đầu mình đau quá, anh thấy lạnh quá, anh cảm thấy mình đang yếu đi và chỉ muốn ngủ. Trong lúc mê man, anh bỗng thấy khuôn mặt cô hiện ra, vẫn đẹp với đôi mắt trong vắt như mùa thu, Hình như cô đang cười với anh, nhưng cô cứ càng lúc càng xa anh. Anh sợ hãi, anh muốn chạy theo níu cô lại. Nhưng người anh dường như không còn chút sức lực nào nữa. Cô cứ xa dần, xa dần rồi biến mất vào một vùng đem ngòm, tối om. Anh ngất đi, kể từ lúc đó. Anh đâu hay biết rằng, trong lúc anh đang mải suy nghĩ, lo lắng cho cô thì bất ngờ một chiếc xe lao tới. Một vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra. Tình yêu sau cùng ( phần 2) Ở phần này sẽ xuất hiện thêm các nhân vật khác và ảnh hưởng khá nhiều đến nội dung câu chuyện. Các nhân vật cũng sẽ có tên luôn để mọi người dễ hình dung. Truyện còn dài mong mọi người sẽ ủng hộ J Điện thoại Trung tâm Cấp cứu 115 TP Hà Nội reo vang, đầu dây báo có một bệnh nhân nói năng vô thức do tai nạn giao thông đang nằm trên đường thuộc địa bàn quận Hoàng Mai. Tổ cấp cứu nhanh chóng lên xe đến chỗ vụ tai nạn.Xe cấp cứu vừa tới, đám đông đã vội dạt ra. Tùng ( NV ” anh ” trong phần 1 ) đang nằm sõng soài trên đường. Nhiều vệt máu loang lổ trên mặt đường và quanh anh. Máu đỏ thẫm, máu dính bết cả vào khuôn mặt. Trong lúc nhân viên cấp cứu đang sơ cứu thì một người bên cạnh nói: “Tôi đang đứng hóng gió trước cửa nhà bỗng nghe cái rầm. Tôi thấy hai xe máy tông nhau, cậu này đập đầu xuống đường bất tỉnh. Người kia loạng choạng đứng dậy rồi vọt xe bỏ chạy”. Tùng vẫn nằm đó, khuôn mặt trắng nhợt, có nét gì đó vô cùng mệt mệt mỏi. Trong lúc hai điều dưỡng đo huyết áp, rửa sạch máu dính trên mặt , một người có dáng vẻ là bác sĩ đang xem xét các vết thương khắp người anh. Sau khi sơ cứu họ nhanh chóng đưa anh lên xe và trở về bệnh viện bởi tình trạng của anh đang rất nguy cấp. Sự sống cái chết của anh đang cận kề ngay bên cạnh. Điều anh hi vọng đã đổ vỡ trong gang tấc. Đáng nhẽ bây giờ anh đang tay trong tay, hạnh phúc với người con gái mà mình yêu thương chứ không phải nằm đây để đấu tranh với thần chết. Nhưng cuộc sống đôi khi lại nghiệt ngã như vậy đó, chỉ biết rằng đêm nay anh thật sự, thật sự rất cô đơn…. Trong lúc đó…..Một người con gái ăn mặc xinh đẹp đang ngồi trong một bàn tiệc, bên cạnh là bố mẹ cô đang trò chuyện rất vui vẻ với 3 người đối diện. Một trong ba người đó chính là người đàn ông ngồi cạnh Tuyết ( NV “cô” trong phần 1 ) mà Tùng đã gặp khi đi liên hoan cùng công ty. Bên cạnh là một đôi vợ chồng cũng chạc tuổi bố mẹ Tuyết, chính là bố mẹ anh ta. Có lẽ đây là một cuộc gặp mặt giữa hai gia đình. Họ có vẻ đã thân thiết nhau từ lâu, những câu chuyện được nói ra rất thoải mái. Hai ông bố liên tục mời rượu nhau, hai bà mẹ thì liên tục ngồi kể tốt về con mình. Mẹ Tuyết nói: – Cái Tuyết nhà em vậy thôi chứ nó thông minh nhanh nhẹn từ bé rồi chị à. Lúc trước đi học năm nào nó cũng là học sinh giỏi. Về nhà thì cơm nước cái gì nó cũng thạo. Nó mà đi lấy chồng thì vợ chồng em cũng buồn lắm, nhưng chẳng thể giữ con ở trong nhà mãi được. Nói rồi bà cười cười quay sang nhìn Phong. Bà tiếp lời:- Ấy vậy mà chị xem, lớn từng này tuổi đầu rồi mà bố mẹ nhắc đến chuyện chồng con là nó cứ nhắng hết cả lên. Còn nói con ở mãi vậy với bố mẹ. Em là em lo lắm. Cái chuyện chồng con của nó làm em với nhà em đau hết cả đầu. Con mình nuôi nấng bao nhiêu năm, giờ lấy phải cái chỗ không ra gì thì có phải là phí đời không. Nhưng mà gặp cháu Phong nhà chị là vợ chồng em yên tâm rồi. Thanh niên thời nay toàn ăn chơi đú đởn là nhiều, chứ mấy người được chững chạc, đứng đắn lại còn có tài như cháu Phong nhà mình đây.Bà mẹ Phong nghe những lời khen có cánh cho con cũng mát lòng mát dạ. Bà tiếp lời ngay:- Cảm ơn chị đã dành những lời khen cho cháu, Nói không phải khoe, chứ vợ chồng em là yên tâm về cháu Phong lắm. Từ bé cháu nó đã biết tự giác học hành không bao giờ để bố mẹ phải nhắc. Lớn lên cũng tự lập chứ chẳng mấy khi nhận sự giúp đỡ của bố mẹ. Nay cháu nó đến tuổi phải lập gia đình rồi, được cháu nó nói lại là rất mến cháu Tuyết nhà anh chị, vợ chồng em đồng ý ngay. Ai chứ cháu Tuyết nhà anh chị thì vợ chồng em mơ còn chả được ấy chứ.Nói rồi hai bà mẹ cùng cười to. Nghe chừng hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp trong khoản quảng cáo về con cái mình. Họ cứ liên tục đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt, ra chiều tâm đắc lắm. Hôm nay, Tuyết quả thật rất xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy trắng bó sát hở vai làm lộ ra đôi bờ vai trắng ngần làm cô thập phần quyến rũ. Chiếc váy này là chiếc váy Tùng tặng cô nhân tháng lương đầu tiên. Sáng nay cô đã trang điểm thật đẹp và mặc đúng chiếc váy này, cô muốn mặc nó vì nghĩ hôm nay hẳn là có một điều rất quan trọng nên anh mới hẹn cô sớm như vậy, còn dặn đi dặn lại cô là phải đến đúng giờ nữa. Vừa bước xuống nhà chuẩn bị lấy xe thì mẹ cô cất tiếng hỏi:- Con đi đâu sớm thế Tuyết? Qua con về muộn quá mẹ không dặn con được, Nay nhà mình với nhà bác Liên ( mẹ Phong ) hẹn nhau ăn cơm đấy. Hai bác có chuyện quan trọng muốn nói với gia đình mình.Tuyết vội vàng nói:- Nay con có việc bận rồi, có lẽ con không đi cùng bố mẹ được đâu. Tại mẹ không dặn con trước, giờ con không thể hủy cuộc hẹn được.Mẹ cô nhíu mày vẻ không hài lòng rồi nói:- Mẹ không cần biết nhưng con phải vào nhà rồi đi cùng bố mẹ. Con cũng biết mức độ thân thiết giữa hai gia đình còn gì? Giờ con không đi bố mẹ biết dấu mặt vào đâu? Mẹ không nói nhiều đâu, con làm gì thì làm, đừng để bố mẹ mất mặt với gia đình người ta.Nói xong, mẹ cô quay lưng vào nhà mà không để Tuyết kịp trả lời. Cô buồn bã quay vào trong. Ở với mẹ hai mươi mấy năm trời cô còn lạ gì tính mẹ cô nữa. Mẹ cô nói một là một, hai là hai.Từ bé đến lớn Tuyết chỉ biết nghe lời mẹ mà chưa một lần dám cãi lại. Cô định lát nữa sẽ nhắn tin cho anh thì mẹ cô gọi cô vào chuẩn bị ít đồ. Trên xe, Tuyết tìm điện thoại và nhắn cho anh vì sợ anh chờ lâu. Cô tìm hoài một lúc rồi đưa tay đập lên đầu tự nhủ: chết thật mình lại quên điện thoại ở nhà rồi. Giờ làm sao liên lạc với anh đây. Đang suy nghĩ thì bỗng xe dừng lại, bố mẹ Tuyết dục cô xuống xe. Gia đình Phong đã đứng đợi sẵn từ lúc nào rồi, hai gia đình tay bắt mặt mừng rối rít rồi cùng nhau sánh bước vào nhà hàng sang trọng trước mặt. Trước sự đón tiếp nồng nhiệt từ gia đình nhà Phong, Tuyết bỗng quên hẳn việc liên hệ với Tùng. Cô nghĩ đơn giản rằng nếu đợi cô lâu quá chắc hẳn anh sẽ về thôi. Rồi cô sẽ xin lỗi anh sau vậy. Nhưng cô đâu biết rằng, trong lúc cô ngồi đây nói chuyện vui vẻ với gia đình thì Tùng đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Có thể cô không còn cơ hội để nói lời xin lỗi anh nữa…. Phong ngồi đối diện, tiếp chuyện với bố mẹ Tuyết và liên tục gắp thức ăn vào bát cô. Anh luôn miệng hỏi cô ăn có vừa miệng không, cô có thích không gian ở đây không. Tuyết chỉ biết gật đầu cười nhẹ, đôi gò má ửng đỏ khi nghe thấy những lời trêu chọc từ bố mẹ hai bên. Phong thì khác, anh luôn tươi cười và đưa ánh mắt tình tứ tới Tuyết mỗi khi hai bà mẹ nhắc đến chuyện cả hai đứa. Tuyết thì ngoài mặt luôn vui vẻ, cười nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng thật sự cũng đang rối bời lắm. Cô nào nghĩ mọi chuyện đến nhanh và bất ngờ như vậy. Chuyện bố mẹ cô gán ghép cô với Phong, cô biết lâu rồi. Cô không tỏ thái độ đồng ý mà cũng chả phản đối. Không đồng ý vì cô đang yêu Tùng, cô nhận ra cô yêu anh rất nhiều, và cô cảm nhận được rằng anh cũng yêu cô nhiều như vậy. Còn cô không phản đối, cũng vì không muốn làm bố mẹ phải buồn. Còn cả Phong nữa, Tuyết biết anh thích cô từ lâu lắm rồi, nhưng đáp lại những tình cảm ấy cô chỉ coi Phong như một người anh trai mà thôi .Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp khi bố mẹ hai bên cứ liên tục gán ghép, Tuyết lại còn phải đối phó với sự tấn công dồn dập của Phong nữa. Cô cảm thấy ngột ngạt quá, cô muốn tâm sự với Tùng nhưng lại kìm lại. Anh sẽ ra sao khi nghe những lời này. Anh đã từng ước mong cùng cô xây dựng một gia đình thật hạnh phúc cơ mà. Cô không thể làm thế, là vì anh. Nhưng bên hiếu bên tình, cô chưa biết phải làm sao cả nên cứ tặc lưỡi cho qua.Tại bệnh viện….Bố mẹ Tùng sau khi nhận được tin đã tức tốc lên Hà Nội ngay lập tức. Mẹ anh gần như chết đi sống lại mấy lần khi có người báo tin đứa con duy nhất của bà đang nằm trong phòng cấp cứu mà sự sống còn không biết ra sau. Bà liên tục khóc lóc và gọi tên anh trên đường đi từ nhà lên Hà Nội. Bố anh có vẻ bình tĩnh hơn, vì lúc này nếu ông sụp đổ thì vợ ông sẽ ra sao. Nhưng sự lo lắng không dấu được qua ánh mắt của người đàn ông đã bạc nửa mái đầu vì lo cho gia đình. Ông liên tục trấn an vợ bằng những câu nói có lệ : Con sẽ không sao đâu, bà muốn con nó gặp chuyện thật sao mà cứ gào lên thế. Phải tin rằng con mình nó sẽ khỏe lại chứ. Biết những câu nói ấy là không có giá trị lúc này, nhưng ông đâu biết gì khác đâu ngoài việc chờ đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra.Tới bệnh viện, mẹ tùng lao vào trước cửa phòng cấp cứu. 2 tiếng đã trôi qua kể từ khi con bà đang nằm trong căn phòng lạnh lẽo , đáng sợ đầy những máy móc, những dây, những kim tiêm đó. Thời gian trôi qua tăng dần với nỗi lo sợ của cả bố mẹ Tùng. Hai người chỉ biết nương tựa vào nhau và chờ đợi, miệng không lầm rầm cầu khấn ông bà tổ tiên, trời phật phù hộ cho đứa con trai duy nhất của họ. Lúc cửa phòng mở ra, bà lao tới và túm lấy hai tay của vị bác sĩ vừa đi ra và hỏi dồn dập không để vị kia trả lời:- Bác sĩ ơi con tôi có làm sao không vậy bác sĩ? Nó đã qua cơn nguy kịch chưa? Nó sẽ sống chứ? Tôi xin các vị hãy cứu con chúng tôi, vợ chồng tôi chỉ có duy nhất một đứa con là nó thôi…Nói rồi bà khuỵu xuống, hai cô ý tá phải ra đỡ bà dậy. Vị bác sĩ chậm rãi nói:- Chúng tôi đã cố gắng hết sức… Nhưng chỉ giúp cậu ấy qua cơn nguy kịch. Sau này có thể có rất nhiều biến chứng. Do tổn thương não và cột sống khá nặng lên cậu ấy có thể liệt vĩnh viễn. Hoặc tệ hơn,…. Có thể không bao giờ tỉnh lại. gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lí để đề phòng cho các trường hợp xấu nhất. Bây giờ chúng tôi xin phép còn đi nghỉ ngơi.Mẹ Tùng chỉ nghe thấy thế thì chỉ kêu lên được một tiếng: Ối trời ơi con trai tôi…Rồi bà ngất đi không biết gì nữa.( Hết phần 2 )Hạnh phúc sau cùng ( phần 3 ) Tùng được đưa về phòng hồi sức. Bố mẹ anh thương con nên sắp cho anh một phòng riêng biệt để tiện bề chăm sóc. Căn phòng rộng rãi, thoáng mát, giường bệnh được đặt nằm bên cạnh khung cửa sổ. Thời tiết bây giờ đang là mùa thu, những cơn gió mang hơi lạnh đang tràn qua những khe cửa đưa mùi hoa sữa thoang thoảng vào trong căn phòng kín mít. Những tia nắng ban mai nhẹ nhàng lọt qua những ô cửa kính trải đều toàn thân anh. Nét mặt anh thật yên bình. Hình như anh đang mơ, mơ một giấc mơ nào đó hạnh phúc bên cô thì phải, bởi gương mặt anh rất yên bình, yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra và sự mệt mỏi sau một ca phẫu thuật dài đã tan biến đi từ lúc nào rồi. Tiếng máy thở, máy đo nhịp tim cứ chạy đều đều, lặp đi lặp lại. Tuy có bố mẹ thường xuyên túc trực bên cạnh theo dõi và chăm sóc, nhưng nhìn vào luôn có cảm giác anh rất lẻ loi và trơ trọi. Căn phòng lạnh lẽo như đang là mùa đông vậy. Bởi không có cô ở đây, người duy nhất có thể sưởi ấm trái tim anh. Bây giờ và mãi mãi, mãi mãi về sau… Sau buổi gặp mặt gia đình Phong, Tuyết thúc dục bố mẹ nhanh chóng về nhà. Trên xe ô tô, cô thấy nôn nóng trong người nhưng không hiểu lí do tại sao nữa. Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu rằng không biết liệu đợi cô lâu vậy Tùng có đi về không? Về thì chắc anh sẽ về rồi, nhưng chắc hẳn anh sẽ giận cô lắm. Bởi anh đã hẹn cô từ hôm trước và còn dặn sẽ có chuyện quan trọng muốn nói. Vậy không biết chuyện quan trọng đó là gì nhỉ? Càng suy nghĩ Tuyết càng thấy rối tung lên. Chỉ có cách thật nhanh chóng liên lạc với anh cô mới có thể gỡ được mớ bòng bong trong đầu này được. Vừa về đến nhà, Tuyết xuống xe và chạy nhanh lên phòng để tìm điện thoại. Vừa cầm điện thoại lên cô lại tự đánh vào đầu mình một cái và lẩm nhẩm : chết thật máy hết pin thế này anh không gọi được chắc sẽ rất lo lắng đây. Nói rồi cô cắm sạc pin và vào nhà tắm tắm rửa thay quần áo sau một ngày mệt mỏi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô ra ngoài và cầm ngay vào điện thoại. Bản tin MCA gửi tin nhắn báo có 12 cuộc gọi nhỡ của anh. Nhưng tuyệt nhiên không có một tin nhắn nào. Bình thường nếu gọi cô không được, anh sẽ nhắn tin cho cô với nội dung rằng muốn cô gọi lại sau khi nhận được tin nhắn, bởi anh đang rất lo lắng cho cô. Nghĩ đến điều này chợt Tuyết thấy hơi bực. Anh yêu cô là thế, thương cô là thế mà chẳng thèm nhắn cho cô một tin nói rằng anh đang lo lắng cho cô. Tuyết quyết định không gọi cho anh mà nằm chờ cuộc gọi của anh. Cô sẽ mắng cho anh một trận trước khi xin lỗi anh về việc lỡ hẹn hồi sáng. Nghĩ đến đây Tuyết thích thú để điện thoại xuống giường, bật laptop lên và xem phim. Tuyết cứ chờ, chờ mãi vẫn không thấy cuộc gọi nào của anh. Cô vừa giận vừa lo không biết do anh mải đi chơi hay gặp chuyện gì mà không thấy anh gọi. Cô lại tặc lưỡi và nghĩ chắc anh chỉ đi đâu đó, một lát anh sẽ gọi cho cô thôi. Thế nhưng 11h, rồi 12h vẫn không thấy anh gọi. Lúc này Tuyết bắt đầu lo lắng, hay là anh có chuyện gì? Đắn đo một lúc, cô bèn bấm máy và gọi cho anh. Mọt giọng nói quen thuộc cất lên: thuê bao quý khách vừa gọi…. Cô cứ đợi một lúc lại gọi một cuộc, nhưng giọng nói đó vẫn vang lên. Thời gian càng trôi, cô càng lo lắng. Nhưng cô chẳng biết làm gì ngoài việc nằm đợi và gọi điện thoại cho anh. Đến tìm anh thì không được vì đã muộn quá rồi. Tuyết cứ nắm chiếc điện thoại trong tay rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết… Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Tuyết đã cầm vội lấy điện thoại nhưng vẫn không thấy tin nhắn hay bất cứ một cuộc gọi nào của anh. Cô liền gọi lại ngay lập tức. Nhưng máy anh vẫn không liên lạc được. Tuyết lúc này đã cảm thấy vô cùng lo lắng. Biết bao câu hỏi đặt ra trong đầu cô, cô cảm thấy mình phải làm ngay cái gì đó. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, Tuyết xuống nhà lấy xe và đi ngay sang nhà anh. Nhưng nỗi thất vọng lại lan tỏa khắp trí óc và cơ thể cô, khi nhà anh vẫn đang khóa cửa. Lúc này cô đang rất hoang mang và lo sợ. Cô sợ một nỗi sợ mang tên: Anh. Tuyết đã đến tất cả những nơi mà anh và cô thường găp nhau, tất cả những nơi anh có thể đến. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cô ra một chiếc ghế đá cạnh hồ ngồi xuống và khóc. Cô sợ mất anh rồi lại trách mình. Giá như hôm đó cô không quên điện thoại, giá như hôm đó cô nhất quyết đi gặp anh, giá như hôm đó cô gọi cho anh sớm hơn, … giá như và giá như… Thì bây giờ có lẽ cô không phải lo lắng và sợ hãi như thế này. Vừa ngồi được một lúc bỗng Tuyết thấy tiếng chuông điện thoại kêu. Cô nín khóc, lau nước mắt và lấy điện thoại ra xem ai gọi thì thấy dòng chữ “MAMA CALLING”. Cô vội bấm nút nghe, trong điện thoại tiếng mẹ Tuyết có vẻ hoảng loạn và vô cùng sợ hãi. Hình như bà còn đang khóc nữa. Bà mếu máo: – Tuyết ơi con về nhanh đi, bố bị ngã phải đưa vào bệnh viện rồi. Con về ngay nhé. Nói rồi bà tắt máy ngay lập tức. Tuyết cảm thấy vô cùng choáng váng, cô đứng không vững nổi nữa rồi. Sao mọi chuyện lại đến với cô dồn dập như thế? Sao mọi chuyện lại tệ hại đến thế. Nỗi lo cho anh chưa qua đi, thì bố lại bị ngã. Hai người đàn ông mà cô yêu thương duy nhất trên đời này đều xảy ra chuyện cùng một lúc. Cô phải cố gắng lắm mới đứng dậy được để lấy xe và đi rất nhanh về bệnh viện. Vào tới bệnh viện, Tuyết hớt hải chạy vào phòng bệnh của bố sau khi được mẹ thông báo. Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, cô lại chạy nhầm vào phòng bệnh của anh. Lúc mở cửa ra cô thấy một người phụ nữ đã trung tuổi, dáng vẻ mệt mỏi đang ngồi cạnh giường bệnh. Trên giường là một người thanh niên đang nằm ngủ. Anh ta mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, trên đầu quấn đầy khăn trắng và đeo ống thở. Do anh đeo ống thở nên Tuyết không nhận ra được Tùng, người con trai mà cô vô cùng yêu thương, người mà làm cô lo lắng đến rụng rời, người làm cô tìm kiếm không hề mệt mỏi từ sáng đến giờ. Anh nằm đó, cô đứng đây, trước mắt nhau mà xa lạ quá. Đúng là cuộc đời, đôi khi có những thứ ta muốn tìm kiếm ở ngay trước mắt mà lại không thể thấy nhau, lại cứ điên cuồng tìm kiếm như một vòng luẩn quẩn vậy. Mẹ Tùng thấy người lạ hớt hải chạy vào phòng bệnh con trai mình thì nghĩ chắc bạn Tùng đến thăm nhưng bà vẫn lịch sự hỏi: – Chào cháu, cháu đến tìm ai vậy? Tuyết hình như cũng nhận ra tình thế mình hiện giờ, cô đã lấy lại bình tĩnh và lễ phép nói: – Dạ cháu xin lỗi bác ạ, chắc cháu vào nhầm phòng. Mong bác thông cảm ạ. Thấy một cô gái vừa xinh đẹp lại lễ phép, mẹ Tùng không tỏ ra giận dữ mà còn vô cùng dịu dàng nói: _- Không sao đâu cháu, chắc cháu vội tìm người nhà hả? Tuyết lễ phép trả lời: – Dạ người nhà cháu bị ngã nằm ở trong này ạ. Thôi cháu xin phép không làm phiền bác nữa ạ. Nói rồi cô cúi đầu chào mẹ Tùng lần nữa rồi quay đầu bước đi. Vừa lúc ấy thì bố anh đi vào, Tuyết đứng sát bên mép cửa để nhường đường cho ông. Chưa kịp quay lưng đi thì Tuyết nghe thấy ông cất tiếng hỏi vợ: _- Tùng nó có biểu hiện gì lạ không hả bà? Tôi vừa gặp bác sĩ, ông ấy nói nếu phát hiện dấu hiệu gì lạ của con là phải thông báo kịp thời ngay để họ còn kịp xử lí. Vừa nghe cái tên ” Tùng” thốt ra từ người đàn ông kia thì như có luồng điện chạy qua người Tuyết làm cô đứng khựng lại. Đúng rồi, người đàn ông vừa giờ có nét gì đó rất quen thuộc, cô không nhớ nổi cô đã gặp người đó ở đâu nhưng thật sự cô thấy rất quen. Vừa lúc đó mẹ Tuyết gọi điện giục cô đi đến đâu rồi để còn vào cùng bà mua một số đồ cá nhân cho bố cô. Tuyết thở phào nhẹ nhõm khi bố mình chỉ bị chấn thương nhẹ, nằm tĩnh dưỡng vài ba hôm trong bệnh viện là được về nhà rồi. Cô hỏi han bố vài câu rồi để cho ông nghỉ ngơi, sau đó cùng mẹ đi mua đồ cho bố. Còn về Tùng, nỗi lo lúc này lại dấy lên trong lòng cô. Cô nhất định phải tìm được anh, phải hỏi anh lí do tại sao anh lại biến mất không chút dấu tích như vậy. Anh đúng là đồ đáng ghét, vì khiến cô lo lắng như vậy. Nghĩ là thế, nghĩ là sẽ giận anh, sẽ mắng anh, đánh anh, nhưng lúc này cô hiểu rõ hơn ai hết: cô sợ mất anh hơn bất cứ điều gì trên thế gian này. Để mẹ chăm sóc bố trên bệnh viện, Tuyết vội vàng lấy xe và đến công ty anh để tìm. Vừa bước vào công ty thì Tuyết gặp ngay một người đồng nghiệp thân thiết của anh đang đi in tài liệu. Sau khi trò chuyện, Tuyết được biết mọi người ở công ty cũng mất liên lạc với anh từ hôm qua. Sáng qua anh xin nghỉ làm nhưng không ai biết lí do. Đến hôm nay anh lại vắng mặt, mọi người đã cố gắng liên lạc với anh nhưng đều không được. Tuyết thất vọng thất thểu ra về. Cô không biết bây giờ phải tìm anh ở đâu nữa. Cô thấy bất lực quá, thấy trái đất này ôi sao mà rộng quá. Cô thấy giận anh, giận anh nhiều lắm. Anh đã từng hứa sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi cô, sẽ luôn bên cạnh cô. Nếu anh và cô chơi trò trốn tìm thì anh sẽ luôn là người đi tìm cô. Anh đã hứa như vậy, đã hứa sẽ tìm được cô dù ở bất cứ nơi đâu. vậy mà giờ sao anh trốn cô kĩ thế, biến mất không một dấu vết gì cả. Cô kìm nén những cảm xúc đó không được nữa, cô òa lên khóc nức nở giữa đường. Trời bắt đầu nổi gió, nhưng hạt mưa đang rơi nhanh hơn. Người đi đường thấy cô đều tò mò, có người muốn lại hỏi han cô nhưng mưa bắt đầu nặng hạt cho nên họ lại mải móng tìm chỗ trú. Tuyết vẫn ngồi đó, nước mưa pha lẫn nước mắt cô. Mưa như hòa cùng tiếng khóc nức nở của Tuyết, bầu trời như đồng cảm với sự đau đớn bất lực của cô. Mình cô vẫn ở đó, lẻ loi, trơ trụi. Hai con người yêu nhau, một người đi tìm một người, một người nằm đợi một người, họ cô đơn quá, chỉ biết bám vào tình yêu mãnh liệt kia để giữ lấy niềm hi vọng sớm gặp được nhau. Trời mưa, cũng không lạnh bằng trái tim của hai người, hai người đang yêu nhau nhưng phải cách xa nhau. Tuyết cứ lang thang đi trên đường như người mất hồn. Đi đâu đến đâu cô cũng thấy hình bóng anh. Giá như bây giờ anh ở đây, anh sẽ ôm cô vào lòng để sưởi ấm, anh sẽ để cô tự đầu vào bờ vai vững chắc của anh rồi kể một câu chuyện cười nào đó. Cái tính hài hước của anh trong những lúc khó khăn nhất làm cô thấy yên tâm hơn, lạc quan hơn và có niềm tin hơn trong cuộc sống. Xa anh cô mới nhận ra không có anh bên cạnh thật đáng sợ. Nếu để đánh đổi được gặp anh lúc này, thì bằng giá nào cô cũng sẽ làm. Cô thấy hối hận những lúc giận dỗi anh vô cớ bỏ mặc anh trơ trọi ở đằng sau. Cô hối hận những lúc đi chơi với bạn mà không nhắn tin cho anh, cứ để anh lo lắng. Đến bây giờ cô mới biết trân trọng anh như thế nào. Cứ miên man với dòng suy nghĩ đó, Tuyết chợt nhận ra trong vô thức cô đã đến cổng nhà Tùng. Cô ngước lên với hi vọng thấy ánh đèn quen thuộc hắt ra từ trong phòng anh. Nhưng đáp lại cô chỉ là một màu tối om của màn đêm bao phủ xuống. Cô nhận ra đã khuya rồi. Có kẽ cô phải về thôi, còn bố ở trong bệnh viện nữa. Cô không thể cứ vì bản thân mà không lo cho gia đình được. Ngày mai cô sẽ lại tìm anh, dù lục tung trái đất này, dù đến chân trời góc bể cô cũng phải tìm được anh. Nhất định là vậy. Về đến nhà Tuyết vội vàng tắm rửa rồi thay quần áo để đến bệnh viện. Điện thoại cô hết pin từ lúc chiều, có lẽ giờ bố mẹ cô đang lo lắm vì không biết con gái mình đi đâu. Máy vừa lên nguồn, Tuyết đã thấy cuộc gọi của mẹ. Cô bấm nghe máy đã thấy giọng mẹ cô lo lắng ở đầu dây bên kia. Mẹ cô hỏi: – Tuyết à, con đi đâu từ chiều đến giờ mà mẹ gọi không được. Con làm mẹ lo quá giờ con đang ở nhà hay ở đâu? Tuyết nhẹ nhàng trả lời: – Con xin lỗi mẹ. Nãy con có chút chuyện cần đi gấp mà điện thoại lại hết pin. Vâng con đang ở nhà, con sắp ra bệnh viện đây. Mẹ cô trả lời: – Con không sao là tốt rồi. Giờ con ra đây chăm bố nhé. Mẹ phải sang bà ngoại vì nay thấy bác bảo bà hơi yếu. Mẹ nhờ cô ý tá ở đây chăm bố một lúc rồi. Con ra ngay nhé. Nói rồi bà vội vã tắt máy. Tuyết cũng vội vàng chuẩn bị ít đồ cá nhân rồi ra bệnh viện. Ra đến nơi thì bố cô đã nằm ngủ rồi. Tuyết kéo tấm chăn mỏng đắp lên cao để ông không bị lạnh rồi lững thững ra hành lang ngồi. Nỗi nhớ anh và lo lắng cho anh lại trở về làm cô thấy rất mệt mỏi. Bỗng dưng có tiếng phụ nữ bên cạnh: – Cháu ơi, bác xin lỗi nhưng có phải sáng nay cháu vào nhầm phòng bệnh con trai bác không nhỉ? Tuyết quay ra thì thấy đó là mẹ Tùng. Cô hơi ngại và pha chút ngạc nhiên dè dặt nói: -Dạ… vâng đúng rồi bác. Bố cháu ốm nằm phòng bên cạnh nên cháu ở đây chăm sóc bố cháu. Bác vẫn chưa đi nghủ ạ, đêm đã khuya lắm rồi đó bác. Mẹ Tùng tỏ ý hài lòng, bà đáp: – Chả là con trai bác bị tại nạn rất nặng đang nằm ở phòng này. Bác sĩ dặn phải theo dõi thường xuyên nếu có trường hợp xấu cảy ra còn kịp thời xử lí. Mà ông chồng bác thì vừa đi ra ngoài không biết đi đâu. Bác định tìm ông ấy về ngồi coi thằng bé, vì bác còn phải chạy ra đây có chút việc. Tuyết nghe xong, suy nghĩ một chút rồi dè dặt đề nghị: – Dạ vậy hả bác. Nếu bác tin tưởng cháu có thể thay bác trông anh ấy. Tại bố cháu cũng ngủ rồi mà cháu thì chẳng có việc gì làm. Bác cứ đi công chuyện đi ạ. Mẹ Tùng mừng rỡ nắm tay Tuyết và nói: – Ôi được thế thì tốt quá. Có cháu giúp thì bác yên tâm rồi. Cháu để ý cái máy theo dõi nhịp tim và ống thở nhé. Có chuyện gì thì gọi bác sĩ giúp bác. Bác đi tìm bác trai về ngay. Cháu cố gắng giúp bác chút nhé. Tuyết cười dịu dàng không nói gì. Mẹ Tùng dặn Tuyết thêm một chút rồi vội vã quay đi. Cô thấy rất quý người phụ nữ này, cô cũng không rõ tại sao nữa. Ngay từ lần đầu nói chuyện cô đã thấy có điều gì đó rất gần gũi, thân quen như đang có anh bên cạnh vậy. Đấy cô lại nghĩ về anh rồi. Trí óc cô lúc nào cũng nghĩ về anh, còn cảm thấy thân quen với một người lạ vừa gặp như vậy. Cô tự cười buồn rồi ở hé cửa bước vào căn phòng bệnh. ( Hết phần 3 )